Hãy viết về người mà bạn yêu thương nhất

viết về người mà bạn yêu thương nhất

Hãy viết về người mà bạn yêu thương nhất

Bài 01 Viết về người mà bạn yêu thương nhất

Bạn có ngạc nhiên không, vì tôi nói vậy. À, thật ra thì trước đây tôi không có nhận được ra điều này đâu. Khi nhận được câu hỏi rằng : ????????̣???? ????????̂???? ????????????̛????̛???????? ???????? ????????????̂́???? đ????̛̀???? ????????̀????? Tôi thường hay trả lời rằng đó là gia đình hoặc người bạn bè mà tôi yêu quý.
Nhưng, câu hỏi của tôi cho đến bây giờ đã khác đi.

Tại sao vậy?

Vì tôi nhận ra rằng, dù cho có chuyện gì xảy ra thì người luôn ở bên cạnh ta đó là ????????????́???????? ????????̉???? ????????????̂???? ????????̀????????.

Vì tôi nhận ra rằng, mình quan tâm đến ????????????́???????? ????????̉???? ????????????̂???? ????????̀???????? hơn mình tưởng. Ví dụ: tại sao bạn lại quý một người nào đó, có phải là vì người đó cho bạn thấy bạn được quan tâm. Hay khi bạn lại xem phim, có phải là vì nó khiến bạn thoải mái. Tất cả những quyết định trong cuộc sống của bạn, đa phần vẫn là mang điều tốt nhất cho chính bạn, đúng chứ?

Vì tôi nhận ra rằng, tất cả những người bên cạnh ai cũng có khả năng rời đi. Chỉ có ????????????́???????? ????????̉???? ????????????̂???? ????????̀???????? là ở lại.

Vì tôi nhận ra rằng việc này có nghĩa là tôi chấp nhận được cả những tật xấu của chính mình. Tôi hài lòng với những gì mình đã có và nó khiến tôi tự tin hơn.

Vì khi tôi yêu chính mình, tôi nhận ra rằng tôi nhìn cuộc đời bằng ô cửa tươi sáng hơn. Mọi thứ đều tuyệt đẹp. Tôi biết ơn vì điều đó và những điều tuyệt vời luôn xuất hiện bên tôi.

Vì khi tôi yêu chính mình, cũng là khi tôi biết yêu thương mọi người. Tôi biết cách cảm thông, biết cách lắng nghe, biết cách chăm sóc và trò chuyện với những người xuất hiện trong đời hơn.

Và thật tình cờ, họ cũng rất yêu tôi.

Bài 02 Viết về người mà bạn yêu thương nhất

Có lẽ nhiều bạn cũng có câu trả lời như tôi với những cụm từ miêu tả về mẹ đầy ân cần, bao dung và hy sinh tất cả cho con cái.
Mẹ tôi là người phụ nữ như thế, một mẫu điển hình của người phụ nữ Việt Nam truyền thống. Tính cách bố tôi có phần gia trưởng, nên sự chịu đựng, chia sẻ, cảm thông của mẹ tôi càng thể hiện rõ ràng.

Cứ lớn lên vài tuổi tôi lại hiểu rõ hơn về những gì mẹ mình đã trải qua. Tôi sẵn sàng xù lông để bảo vệ mẹ – Bởi xung quanh không phải ai cũng đối xử tối với mẹ mình. Tôi còn học được cách gìn giữ hạnh phúc gia đình, gìn giữ tình yêu (với bố) của mẹ nữa. Mẹ hơn bố 1 tuổi, nhưng lúc nào mẹ cũng một da hai vâng, xưng anh – em ngọt lành với bố. Gần 60 tuổi, ở một vùng quê như nơi bố mẹ tôi sinh sống, không phải cặp vợ chồng nào cũng làm được điều đó.

Lối sống tảo tần, sự thảo thơm, yêu mến của mẹ dành cho chúng tôi, dành cho người người xung quanh luôn khiến tôi cảm thấy tự hào. Mẹ sẵn sàng giúp đỡ người khác, cả vật chất và công sức cũng như sẵn sàng lắng nghe bất kì ai – Chuyên tâm và không giao giảng. Tôi rất yêu quý đức tính này ở mẹ.

Sự yêu thương, trân trọng mẹ suốt hơn hai mươi năm qua đã giúp tôi học được nhiều bài học sống ý nghĩa. Tôi vẫn còn nhiều lầm lỡ và “sạn” ở cuộc đời này, nhìn mẹ để tôi biết cố gắng sửa mình nhiều hơn nữa. Cảm ơn vì mẹ đã là mẹ của con <3

Bài 03 Viết về người mà bạn yêu thương nhất

Mọi người có thể thắc mắc vì sao k phải là Mẹ? Chỉ đơn giản rằng tôi, bản thân tôi chưa bao giờ bày tỏ yêu thương với Bố. Tôi có thể nói yêu Mẹ rất rất nhiều lần nhưng chưa một lần tôi nói thương bố, yêu bố.
Vì sao ư? Có lẽ vì xấu hổ.
Bố- người luôn bao dung cho mọi nỗi lầm của tôi và của 3 đứa em tôi.
Bố- chưa bao giờ cầm roi đánh 4 chị em.
Bố- chưa bao giờ than mệt mỏi.
Bố nói, bố đã thất học rồi(bố chỉ được học hết lớp 3 thôi) nhưng không bao giờ để 4 chị em thất học. Dù nghèo, dù mượn nợ cũng phải cho con đi học, học hết đại học.
Bố nói bố không mệt- thấy vậy mà không phải vậy. Hôm nay thấy bố mệt rồi.
Bố- người con nợ cả một đời và thương cả một đời.

Bài 04 Viết về người mà bạn yêu thương nhất

 Trùng hợp, mới hôm qua cũng có một người bạn hỏi mình. Trong 5 giây kể tên 5 người mà mình yêu thương nhất. Người thứ 5, người mà mình dành tình cảm và sự trân trọng nhiều nhất, chính là bản thân mình.

Mình luôn có một suy nghĩ thế này, mình phải có khả năng tự yêu lấy bản thân, thì mình mới có thể dành tình yêu thương cho người khác, và người khác cũng mới có thể yêu thương được mình.

Có ai có thể thấu hiểu mình hơn bản thân mình? Có ai thành thật, trung thực nhất với mình ngoài bản thân mình? Có ai có thể cùng mình trải qua mọi thăng trầm giống như chính bản thân mình đâu?

Nếu chúng ta không thể bao dung và hạnh phúc với chính bản thân mình, vậy thì thử nghĩ xem liệu chúng ta có thể đem lại hạnh phúc cho ai khác không? Nếu chúng ta không đủ bản lĩnh trân quý những giá trị cốt lõi của bản thân mình, liệu có người nào khác đủ kiên nhẫn để yêu thương và trân trọng nó không?

Vì vậy, hãy cứ dành cho bản thân mình sự yêu thương trọn vẹn nhất. Nhưng hãy thương nó đúng cách nhé, còn việc đúng cách ra sao, chậm lại một chút và lắng nghe chính mình, ắt sẽ tự có câu trả lời.

Bài 05 Viết về người mà bạn yêu thương nhất

Mẹ tôi rất khác so với những người phụ nữ khác: Không bao bọc con cái quá nhiều vì mẹ nói càng bao bọc nhiều thì các con càng non nớt và thiếu đi sự quyết đoán. Nhưng mọi người đâu có hiểu được rằng người phụ nữ ấy mạnh mẽ đến mức nào. Bố tôi sức khỏe kém, nên công việc lớn nhỏ trong gia đình đều dồn hết lên đôi vai mẹ tôi. Đôi vai nhỏ bé ấy gánh vác đủ thứ cho gia đình tiền ăn học của các con, sinh hoạt gia đình, công việc hai bên nội ngoại.

Mẹ tôi phải xa gia đình ,chồng con lên trên thành phố bươn trải để lo cho gia đình. Cũng từ đó tôi và mẹ không được gần nhau nhiều, không được tâm sự với mẹ nhiều. Cả cuộc đời này mẹ tôi cũng chỉ lo nghĩ cho chồng cho con mà quên đi bản thân mình. Ông trời này nợ mẹ tôi hai chữ “trọn vẹn”. Chính vì vậy, tôi thương mẹ tôi lắm, nhưng tôi chẳng dám nói ra đâu, tôi chỉ biết cách im lặng cố gắng từng ngày để mẹ tôi có thể nhìn thấy tôi thành công.

TÔI CŨNG MONG TÔI THÀNH CÔNG ĐỂ CÓ THỂ CHO MẸ TÔI ĐƯỢC MỘT CHÚT NIỀM VUI TRONG CUỘC ĐỜI NÀY
CON YÊU MẸ NHIỀU LẮM!

Bài 6 Người tôi yêu thương và trân trọng ❤❤
Đó là một người đàn ông mà suốt cuộc đời này luôn yêu thương tôi vô điều kiện. Bố của tôi.
Đó là người luôn mắng tôi khi tôi làm không gấp chăn màn khi ngủ dậy nhưng lại lặng lẽ xếp gọn gàng cho tôi.
Đó là người chẳng mấy khi khen tôi làm tốt, luôn nói tôi làm cái này chưa tốt, cái kia chưa ổn chỉ vì muốn tôi cố gắng và hoàn thiện hơn.
Đó là người chẳng mấy khi hỏi thăm tôi tình hình học hành ra sao nhưng luôn tin tưởng dõi theo, mỉm cười tự hào khi tôi đạt thành tích tốt.
Đó là người mà khi tôi đi học xa nhà, luôn gọi điện cho tôi chỉ để hỏi tôi vài câu ngắn ngủi Sống có tốt không? Ăn uống có đầy đủ không? Có thiếu gì không để gửi thêm. Chỉ cần biết những điều đó là thấy đủ lắm rồi. Đó cũng là người luôn mắng tôi khi thấy tôi ăn ít cơm chỉ vì muốn giảm cân, là người lo lắng khi thấy tôi bị ốm, không biết có ăn uống đầy đủ được không.
Đó cũng chính là người chịu muôn phần vất vả, cực nhọc, lo toan mọi thứ trong cuộc sống để dành phần tốt đẹp nhất cho chúng tôi.
Có thể bố đôi lúc hơi cộc cằn, có thể bố trầm lặng, ít nói, không giỏi thể hiện tình cảm, không hay nói những lời yêu thương, nhưng tôi luôn cảm nhận được tình yêu thương, hạnh phúc vô bờ. Tôi biết rằng chúng tôi chính là niềm tự hào, là lẽ sống và động lực của bố. Đó là người đàn ông tuyệt vời nhất của tôi.

Bài 06 Viết về người mà bạn yêu thương nhất

Hôm nay, viết về người mà mình yêu thương và trân trọng.

Đến đây, thấy thật trùng hợp, tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời này, với riêng tôi đều là ba mẹ.

Còn trẻ, cứ luôn nghĩ rằng thời gian vẫn dài lắm, luôn tự cho phép bản thân dành chúng cho nhiều việc và nhiều người không đáng.

Mấy nay ở quê, nhổ tóc bạc cho ba, nhìn mẹ nhiều khi bị bệnh, nghĩ lại càng thấy thật ra cuộc đời là một phép trừ, mỗi ngày vơi ít đi một lần.

Giật mình thấy thương ba mẹ nhiều hơn, trân trọng khoảng thời gian ở nhà nhiều hơn.

Tình yêu của ba mẹ kiệm lời lắm, nhưng tôi thì không vậy. Hễ có người hỏi, không mất quá 3 giây là tôi đã dõng dạc trả lời rằng tôi yêu ai, trân trọng ai.

Tôi kể rồi đó, nhà tôi nghèo lắm, nhưng nếu không phải người vùng này thì chẳng ai biết. Bởi từ hồi đi học, đến lúc ra đời, mặc cho bao nhiêu khó khăn, ba mẹ nhà này vẫn chưa bao giờ để tôi thua thiệt.

Đi xa nhà, gặp gỡ và quen biết nhiều người, lại càng trân quý tình cảm của ba mẹ hơn. Cuộc sống có lúc chưa mỉm cười với tôi, tôi không quan trọng, người đời đôi khi khiến tôi không cười nỗi, tôi cũng chẳng sao,…Chỉ cần có nhà để tôi về, có ba mẹ chờ tôi ở đó là được.

Ở quê, mẹ buôn bán, công việc đăng đăng đê đê, vậy mà mỗi lần ở Sài Gòn về, tôi muốn phụ việc gì ba không cản thì mẹ cũng can, lúc nào cũng nói đúng một câu “nghỉ ngơi đi con, lâu lâu mới về”.

Tôi thì mê học, từ nhỏ đến lớn không đọc sách cũng viết vời này kia, nhà hôm nay ăn gì chưa bao giờ để ý. Nhiều khi cứ nghĩ rồi không biết sau này làm sao nấu cho chồng con bữa cơm đàng hoàng, mẹ cười nói tới lúc cần tự nhiên sẽ biết, đừng lo.

Nhiều khi tôi cũng không nhớ nỗi tôi đã viết về ba mẹ bao nhiêu lần, ở trong tiềm thức, tôi luôn nghĩ có viết thêm mấy mươi lần nữa cũng không đủ.

Bài viết này, tôi viết về tình yêu của ba mẹ dành cho mình nhiều hơn.

Những thứ tôi dành cho ba mẹ là tình yêu, những thứ họ dành cho tôi là tình thương. Liệu, kể ra có phải rất khập khiễng?!

Bài 07 Viết về 1 người mà bạn yêu thương nhất

Tại sao tớ lại bảo là bản thân? Vì đó là câu trả lời chính cho chủ để “người mà bạn yêu thương và trân trọng nhất” đấy. Tớ là một người dễ thay đổi ý kiến nếu hoàn cảnh không cho phép tớ kiên định với nó. Thật ra con người mà, cảm xúc nó đến rồi nó đi, tiêu cực rồi lại tích cực chỉ trong chớp nhoáng, mình khó mà kiểm soát hoàn toàn 100% (vẫn đâu đó có 50% kiểm soát được haha). Lúc nhỏ thì bảo thương ai, trân trọng ai thì tớ sẽ trả lời là “bạn cùng lớp”. Lớn lên tí thì bảo là “không thương ai”. Khi chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa cuộc đời thì nói là “ba mẹ”. Nhưng giờ thì tớ sẽ bảo là “bản thân tớ”.

Trải qua 1 vài biến cố trong cuộc đời, tớ nghĩ ai rồi cũng sẽ mạnh mẽ vì đó là những lần họ vấp ngã đau nhất, nhớ nhất. Có thể là cú sốc khi người thân yêu đột ngột ra đi hay có thể là việc bị lợi dụng tình cảm hoặc đại loại là một câu mắng nhiết, xúc phạm của ai đó mà khiến bạn không bao giờ quên được. Tin tớ đi, chuyện gì xảy ra đều có lí do của nó, cuộc sống nó đã có định mệnh sẵn rồi, bạn chỉ việc đón nhận và hành động thôi. Việc đón nhận như thế nào là tùy bạn quyết định. Sau những lần đó, tớ cá rằng bạn sẽ bảo “Tôi sẽ quý trọng bản thân mình hơn”.

Từ nhỏ, tớ đã được mẹ dạy rằng “Nếu có ai hỏi con sống vì ai thì đừng vội trả lời là con sống vì ba mẹ, mà hãy trả lời con sống vì chính bản thân mình, vì ba mẹ cũng chỉ là người hỗ trợ giúp con có tương lai, còn cuộc sống, vận mệnh ra sao thì phải do bản thân con làm chủ, học là để ấm vô thân mình chứ không ai lo cho mình bằng bản thân mình đâu”.

Ấy vậy mà câu nói ấy đã đi theo tớ suốt một quãng đường trưởng thành, từ một cậu bé luôn tự ti, mặc cảm bản thân, mặc cảm với bạn bè đồng trang lứa hay kể cả những người anh em trong gia đình, nay đã trở thành một thanh niên biết suy nghĩ hơn, biết làm chủ cuộc sống mình hơn và tạo lòng tin ở gia đình vì cậu ta đã vững vàng, trưởng thành. Hơn hết, cậu đã biết yêu thương và trân trọng bản thân mình hơn.

Bài 08 Chủ để hãy viết về người bạn yêu thương nhất

Chắc sẽ có nhiều người trả lời rằng, người họ yêu thương nhất, trân trọng nhất chính là bố, là mẹ, là người thân trong gia đình. Đó cũng là điều dễ hiểu thôi, vì đó là những người luôn quan tâm chăm sóc, bên cạnh bạn những khi khó khăn, mệt mỏi. Nhưng với tôi, người mà tôi luôn yêu thương và trân trọng nhất ở thời điểm hiện tại, chính là bản thân mình.

Tất nhiên, tôi luôn dành tình yêu thương đặc biệt cho bố mẹ, người đã sinh ra tôi và nuôi nấng tôi tới tận bây giờ. Nhưng họ không phải người mà tôi cần yêu thương, trân trọng nhất.

Vì rằng chỉ mình tôi mới hiểu bản thân cần gì, muốn làm gì. Chỉ mình tôi mới ở lại cuối cùng sau tất cả những biến cố xảy ra trong đời. Cũng chỉ mình tôi mới biết cái nào tốt cho bản thân mình, làm thế nào để vượt qua khó khăn, làm thế nào để phát triển hơn mỗi ngày.

Vì rằng, mỗi khi gặp khó khăn hay buồn tủi, tôi không thể gọi điện kể lễ cho bố mẹ vì sợ họ buồn lòng, càng không thể chia sẻ cùng bạn bè, vì ai cũng có cuộc sống của riêng họ. Vậy thì chỉ có bản thân mình, tự tìm kiếm niềm vui, tự mình giải tỏa nỗi buồn.

Người ta bảo rằng ” Nếu bạn chưa yêu chính bản thân mình thì bạn chưa thể học được cách yêu người khác”. Tôi nghĩ điều đó hoàn toàn đúng. Có yêu thương bản thân, bạn mới biết được bạn có vẻ đẹp thế nào, tuyệt vời ra sao.
Khi biết cách yêu thương, trân trọng bản thân, tôi sẽ biết cách để yêu thương mọi người. Biết cách làm thế nào để hiểu người khác, quan tâm người khác.
Vậy nên hãy học cách yêu thương bản thân, để có thể yêu thương người khác một cách trọn vẹn.

Bài 09 Yêu cầu viết về người mà bạn yêu thương 

Sau từng ý năm tháng trôi qua, người tôi yêu thương nhất là mẹ. Khi còn nhỏ, mẹ là người có ảnh sâu sắc tới tôi và tới giờ tôi vẫn nũng nịu mẹ mỗi khi có cơ hội được gần bà. Bà là đại diện cho người phụ nử “truyền thống”, đẹp, dịu dàng và đảm đang. Dáng người nhỏ nhắn nhưng đôi chân thoăn thoát, bà địu 3 chị em tôi trên chiếc xe đạp đi khắp phố phường.

Phải là 1 người phụ nữ mạnh mẽ, dẻo dai thì mới “chịu chơi” tới vậy. Vì chúng tôi lớn lên bên nhau, mẹ đẻ 5 năm 3 đứa lận nên làm gì, đi đâu cũng phải kè kè bên mình. 1 tay mẹ chăm sóc chúng tôi, lo lắng từng bữa ăn, giấc ngủ cho đến dạy học sau này. Những hôm thức khuya dậy sớm, những khi trở trời ốm yếu thì mẹ vẫn lo lắng cho chúng tôi rất nhiều.

Trong gia đình, mẹ cũng thể hiện sự chịu thương, chịu khó khi nhường nhịn papa tôi. Papa tôi khi còn trẻ là người đàn ông tốt, chịu khó và giàu nghị lực nhưng hay ác khẩu. Nhiều khi có những chuyện nhỏ nhưng papa xé ra to, khiến cho không khí gia đình rất áp lực. Mẹ tôi luôn nhịn để vun đắp gia đình, cái này sau này tôi cũng không học được nhưng nhờ vậy chúng tôi được sống trong tình yêu thương đủ đầy cả ba lẫn mẹ.

Sau này khi sinh con, tôi mới hiểu hết nỗi vất vả của mẹ dành cho tôi. Bởi sinh ra 1 đứa trẻ quả ko đơn giản, chăm sóc nuôi nấng nên người là cả 1 sự hi sinh thanh xuân to lớn, nữa là 3 đứa con cùng lúc. Biết ơn tình yêu thương của mẹ, trân trọng những điều mẹ đã làm cho chúng tôi. Cảm phục mẹ bao nhiêu, tôi nghĩ mình sẽ phải sống tốt nhất để làm mẹ tự hào về chính mình.

Bài 10 Viết về người mà bạn yêu thương nhất

BỐ- NGƯỜI ĐÀN ÔNG TÔI YÊU THƯƠNG NHƯNG CHƯA TỪNG MỞ LỜI. Tại sao lại thế? Tôi cũng từng thử nhiều lần để trả lời cho câu hỏi này. Bởi vì tôi ngày càng xa cách bố tôi theo thời gian. Lúc từ một đứa trẻ luôn được ôm vào lòng, được nịu, được nghe những lời buông đùa của bố tôi nhưng giờ nó đã xa dần. Khi tôi lớn hơn, bố dần khoảng cách với tôi, nghiêm khắc ,đôi khi có hay nóng tính bởi lối sai của tôi.Tôi dần cảm giác xa lạ hơn. Nhưng tôi hiểu bố là người trụ cột gia đình như người ta thường nói ” Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm” bố đã một mình lăn lộn với cuộc sống này. Đôi nét tóc đã bạc dần ,đã có nhiều nếp nhăn hơn.kì thực thời gian không bỏ quên ai.

Bố người đàn ông luôn đứng sau thầm lặng động viên, nâng đỡ bạn dậy khi bạn vấp ngã. Xin nhắc lại là luôn thầm lặng ,sẽ chẳng bao giờ bố bạn nói với bạn..Đến một thời điểm khi quay đầu nhìn lại bạn sẽ nhận ra,chắc chắc điều bạn thấy là tiếc nuối đau lòng. Hãy nói yêu và dành tình cảm cho bố nhiều hơn, bởi vì người ấy thực sự xứng đáng.