Tùy Phong | Hỏi gì?

Tại sao khi triển khai kế hoạch Ưng Sào được triển khai, người đầu tiên Thạch Nhạn nghĩ đến là Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Phụng cũng biết một mình không thể thực hiện được kế hoạch đó, cho nên người chàng nghĩ đến đầu tiên là Tư Không Trích Tinh, một kẻ là thân thế, võ công thuộc một trong vài người bí ẩn nhất giang hồ, khi Tư Không Trích Tinh bị Lục Tiểu Phụng gài vào kế hoạch, hắn lại nhất quyết phải có Hoa Mãn Lâu mới chịu làm? Tại sao lại là Hoa Mãn Lâu? Không phải vì võ công của hắn, mà vì tính tình của hắn, sự sâu sắc, cẩn thận của hắn có được một phần do hắn bị mù.

Một đại hiệp mù sao? Quả thật trong giới giang hồ xưa nay hiệp khách mù cũng không phải hiếm, nhưng người mù như Hoa Mãn Lâu lại thực sự là độc nhất. tuy hắn là một người mù nhưng bạn bè không ai phải tỏ ra thương hại hắn, bởi vì hắn chưa bao giờ xem sự mù lòa là khuyết điểm của bản thân mình cả.

“Ánh trăng chiếu vào mặt Hoa Mãn Lâu. Nụ cười của gã rất ôn hòa, rất bình tĩnh.

Bất luận là ai cũng nhận ra gã là con người vui vẻ yêu đời. dù gã đui mù vẫn chẳng oán trời, chẳng trách người, cũng không than thân tủi phận hay ghen ghét với kẻ khác may mắn hơn mình có cặp mắt sáng sủa. Sở dĩ gã vẫn mãn tự túc vì gã biết hưởng thụ cái hay cái đẹp về nhân sinh quan.

Thạch Tú Vân ngây người ra nhìn Hoa Mãn Lâu, trong lòng cô nẩy ra mối cảm tình khôn tả mà cô không hiểu đó là mối đồng tình hay lòng thương xót ? cũng có lẽ vì cô ái mộ sùng kính gã.Cô chỉ biết trong thâm tâm mình chưa từng nẩy ra mối tình cảm như vậy bao giờ. “ (trích Quyển 1 – chương 16)

(ảnh minh họa )

Thậm chí ngay cả kẻ thù cũng không dám xem thường hắn.

“-Phải chăng các hạ là truyền nhân của phái Nga Mi nên đã hiểu hết kiếm pháp của phái này ? Hoa Mãn Lâu lắc đầu mỉm cười đáp: -Đối với các vị thì còn phân biệt được kiếm pháp của phái này hay phái nọ và những chiêu thức biến hóa khác nhau. Còn đối với kẻ đui mù thì bao nhiêu kiếm pháp trên đời đều giống nhau hết. Đây là đạo lý rất ảo diệu trong võ học. Tô Thiếu Khanh như hiểu như không, y muốn hỏi lại mà không biết nên hỏi thế nào ?” (trích Quyển 1 – chương 11)

(ảnh minh họa Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu)

Nghe nói hắn không phải mù bẩm sinh, một người đã trải qua cảm giác nhìn thấy vạn vật rồi đột nhiên mất đi điều đó, người ta thường buồn rầu, ủ rủ, hoặc đổ lỗi cho số phận, hoặc cho một lý do nào đó mà sinh ra ác cảm với mọi sự, bởi với họ cuộc đời giờ đây chỉ toàn 1 màu đen tối, nhưng hắn không thế, hắn vẫn vui vẻ chấp nhận sự thiếu thốn mà ông trời ban cho mình, để ngày ngày khi hoàng hôn buông xuống, khi không có việc gì, hắn vẫn thích ngồi một mình trên căn lầu đầy hoa của mình để thưởng thức những đóa hoa xinh đẹp, bởi cách hắn đối diện với cuộc sống rộng mở hơn rất nhiều, bao dung hơn rất nhiều, phải chăng nhờ đó mà hắn luôn có cái nhìn thấu đáo và bao quát hơn trong mọi sự việc? hắn cứ nhẹ nhàng xuất hiện trong các cuộc phiêu lưu của Lục Tiểu Phụng, tuy không sôi động như mỗi lần Tư Không Trích Tinh xuất hiện với sự hoạt bát và hài hước vốn có, cũng không lạnh lẽo, nặng nề như mỗi lần Tây Môn Xuy Tuyết xuất kiếm khuấy động giang hồ, hắn chỉ như một đóa hoa sen trắng ngát hương giữa đầm lầy giang hồ đầy mùi máu tanh…