Làm sao để con tim không rung động, không yêu ai cả?

Người ta nói rằng chẳng ai có thể sống một mình mà chẳng cần một ai. Điều đó là đúng hay sai? Có thể là đúng. Vì chúng ta đang sống trong một cộng đồng, gắn bó mật thiết với nhau, nâng đỡ, luyến ái, đạp đổ và tiễn đưa nhau. Chúng ta đã chẳng thể làm bất cứ việc gì mà không có sự nhúng tay của một-ai-đó. Cho dù chỉ là hờ hững hằng ngày như đưa một cốc nước lên môi. Cho dù chỉ là vui thú cá nhân như là ngắm cá đang bơi, ngắm quả đang chín… Bất cứ điều gì cũng là một lời nhắc nhở, chúng ta sống, chịu ơn và hàm ơn mọi người.

Thế nhưng, cũng rõ ràng rằng có những lúc chúng ta chỉ muốn những người xung quanh hãy giữ mình xa cái vòng tròn an toàn mà ta tạo ra. Đừng bước vào đời ta nếu đem thêm yêu thương hay sân hận. Hãy như người công nhân nhà máy nước chỉ làm việc với nước, hãy như người bán cá, chăm cây chỉ làm việc với cá và cây. Còn nước, cá hay cây sẽ bước vào đời ta thế nào, chỉ có ta cần biết đến chuyện đó.

Chúng ta rồi cũng có lúc cần phải học cách làm sao để không yêu ai cả! - Ảnh 1

Có lúc chúng ta sẽ muốn mình không yêu ai nữa cả – Ảnh minh họa: Internet

Muốn không yêu ai cả, muốn trái tim không bận tâm vì bất kỳ ai, bạn nghĩ là ta khó tính hay hèn nhát? Nhưng có bao giờ bạn nghĩ đó là một sự đánh đổi tương xứng hay không? Ta học cách không yêu người để ta nhận về được những thứ khiến ta yêu đời.

Khi đã không còn ở tuổi có thể yêu chỉ vì cảm giác mà không cần mục tiêu, thì bạn sẽ hiểu có tình yêu chỉ dẫn đến hai con đường. Một là kết hôn. Hai là chia tay. Chia tay chẳng bao giờ là vui vẻ mà còn mang vị mặn của buồn đau, vị chua của luyến tiếc, vị chát khi phải dứt bỏ. Còn kết hôn, phải, kết hôn là hỷ sự – chuyện vui. Nhưng là niềm vui nhuốm màu hy sinh và chịu đựng. Và ta biết, có nhiều người khi đã qua ngưỡng kết hôn, họ sinh con và nói với ta rằng: “Cứ như là đang sống một cuộc đời khác”. Mà cũng có nghĩa là cuộc đời cũ đã chết rồi.

Chúng ta rồi cũng có lúc cần phải học cách làm sao để không yêu ai cả! - Ảnh 2

Tình yêu đến lúc sẽ chỉ có hai con đường – Ảnh minh họa: Internet

Cuộc đời cũ của những người náo nhiệt là những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Của những người chân đi là những ngày dài rong ruổi nơi đất lạ đồng xa. Của những kẻ tham vọng là những đêm cắm cúi trên bàn làm việc quên cả giấc sáng giấc khuya. Của những người say mê mộng tưởng có khi chỉ đơn giản là những buổi chiều dài một mình thả hồn theo mộng.

Đánh đổi những điều đó, ta được gì, một người (và rồi sẽ là một nhóm người) bước vào đời ta không khoan nhượng. Họ có thể yêu ta, có thể không. Họ có thể trân trọng ta, và thay đổi sau này. Họ cầm tay ta nguyện ước và rồi quên mất khi cầm bàn tay khác. Họ có thể sẽ chẳng yêu ta nhiều và trọn vẹn như ta đã yêu ta. Nhưng để có được họ, ta sẽ đánh đổi cả cuộc đời cũ của ta. Ôi có phải đây là một cuộc đánh đổi điên rồ và đầy rủi ro? Và ta bị buộc phải đánh đổi, vì tất cả những người xung quanh ta đều đã đánh đổi (cho dù không phải ai cũng có một cái kết hạnh phúc sau này?).

Chúng ta rồi cũng có lúc cần phải học cách làm sao để không yêu ai cả! - Ảnh 3

Họ cầm tay ta nguyện ước, và rồi quên mất khi cầm bàn tay khác – Ảnh minh họa: Internet

Không, ta nghĩ rằng đánh đổi chút tình cảm riêng tư dễ tan biến kia sẽ tương xứng hơn đánh đổi cả cuộc đời mà ta đang yêu nó. Vì vậy, ta chỉ muốn tìm câu trả lời làm sao để không yêu một ai nữa cả.

Khó đấy! Khi bắt con tim phải trở nên bình thản trước thứ làm nó ấm áp nhất – tình yêu. Và khó, còn vì mỗi người sẽ có nhiều phương án, chẳng bao giờ có công thức chung cho tất cả. Nhưng ta biết câu trả lời chung, ai cũng phải có đó là:

Ta sẽ tự yêu mình hơn mỗi ngày…