Về nguyên mẫu của Buffalo Bill trong phim “Sự im lặng của bầy cừu”

  • Cuộc sống bí mật của cặp đôi điệp viên CIA – nguyên mẫu của “Ông bà Smith”
  • Nguyên mẫu của Bond girl – Điệp viên hoa hậu Krystyna Skarbek (bài cuối)
  • Nguyên mẫu của Bond girl – Điệp viên hoa hậu Krystyna Skarbek

Gã độc thân lập dị

Ed Gein, một gã độc thân lập dị ở Wisconsin, Mỹ đã giết người và phạm vô số tội ác. Hàng xóm từng yêu quý và đôi khi tỏ ra thương cảm với gã độc thân. Trẻ con trong vùng thường hay truyền tai nhau về trang trại bị ma ám của hắn và đồn đại rằng hắn có một bộ sưu tập đầu người. Không người lớn nào chú ý tới mấy tin đồn của trẻ con cho tới khi quá muộn.

Gein là con thứ hai trong một gia đình hai con trai. Mẹ tên là Augusta Wilhelmine, một người chỉ trích kinh Thánh, còn cha là một người nghiện rượu ở hạt La Crosse, bang Wisconsin. Gia đình Gein do bà mẹ quản lý. Bà này thường xuyên bắt nạt chồng và tiêm nhiễm cho hai con trai với những bài giảng đạo nói về cơn thịnh nộ của Chúa, đặc biệt cảnh báo các con về thói dâm đãng của phụ nữ.

Bà Wilhelmine đưa cả gia đình về một vùng nông thôn thậm chí còn hẻo lánh hơn khi Gein 7 tuổi. Gia đình họ sống trong một nông trại tách biệt ở thị trấn Plainfield, hạt Waushara, bang Wisconsin.

Căn nhà của Gein bị lửa thiêu rụi.

Trong cuốn sách mới có tiêu đề “Unhinged: The Shocking True Story of Ed Gein, the Butcher of Plainfield”(Bất ổn tâm thần: Câu chuyện có thật gây sốc về Ed Gein, gã đồ tể ở Plainfield), tác giả Robert Keller cho biết Gein là một người kính trọng anh trai và tôn thờ mẹ nhưng có ít bạn.

Mối quan tâm chính và bí mật của hắn là các tác phẩm văn học rùng rợn như “Tales from the Crypt” (Chuyện từ hầm mộ) cũng như các câu chuyện về săn đầu người, ăn thịt người và tội ác Đức quốc xã.

Mẹ của Gein tất nhiên sẽ rất hoảng sợ khi con trai đọc những tác phẩm ma quỷ như vậy nhưng Gein giỏi che giấu và mẹ hắn không hay biết. Nếu mẹ Gein mà phát hiện ra sở thích đọc những sách đó của con trai và ngăn cấm con thì có lẽ cuộc đời Gein đã đi theo một hướng khác.

Tuy nhiên, đáng buồn là bà Augusta đã không biết. Bà Augusta đã không muốn các con trai kết bạn và cảnh báo các con về “những người khác”. Gein làm việc trong nông trại gia đình và làm những việc vặt sau giờ học. Công việc của Gein nhiều lên sau khi cha chết năm 1937. Gein cũng kiếm tiền từ nghề trông trẻ và làm việc vặt.

Trong cuốn sách, tác giả Keller viết: “Gein tốt với trẻ con và hắn ta được lòng các vị phụ huynh của lũ trẻ, lúc nào cũng tỏ ra lịch sự, lúc nào cũng tỏ ra nhút nhát. Lũ trẻ yêu quý hắn ta và hắn ta dường như hòa hợp thực sự với lũ trẻ, hơn cả với những người cùng lứa tuổi. Hắn đặc biệt giỏi kể chuyện và khiến người nghe mê mệt với những câu chuyện đáng sợ về những tay ăn thịt người và săn đầu người trên biển. Gein biết rất nhiều về chủ đề này.

Gần 10 năm sau cái chết của cha, Gein cũng mất anh trai trong tình huống đáng ngờ. Người ta kể rằng Gein và anh trai Henry đang tìm cách dập một đám lửa trong nhà thì bị khói và lửa chia cắt. Gein đã tìm người giúp đỡ. Phó cảnh sát trưởng Frank Engle đã xuất hiện và lập một đội tìm kiếm. Mặc dù Gein nói anh ta đã không tìm được Henry nhưng anh ta lại có thể đưa đội tìm kiếm tới chỗ thi thể anh trai trong vòng vài phút.

Khu vực thi thể Henry nằm trên đó cháy đen nhưng người Henry lại không có vẻ gì là bị lửa thiêu. Chỉ có một loạt vết bầm tím lạ trên người Henry, trông như Henry đã bị ai đó đánh bằng xẻng.

Tuy nhiên, nhân viên khám nghiệm tử thi tuyên bố nguyên nhân cái chết là tình cờ và Henry được chôn cất cạnh cha ở nghĩa trang Plainfield. Nhưng cái chết vẫn chưa dừng lại với gia đình Gein.

Không lâu sau khi Henry được chôn cất, tới lượt mẹ của Gein bị đột quỵ. Hắn ta chăm sóc mẹ chu đáo, thỉnh thoảng còn bò lên giường nằm cạnh bà. Sau đó, bà bị cơn đột quỵ thứ hai 6 tháng sau và chết ngày 29/12/1945.

Theo tác giả Kellery, nói rằng Gein buồn phiền về cái chết của mẹ sẽ là sai sự thật nghiêm trọng. Phải nói rằng hắn ta bị hủy hoại trước cái chết của mẹ. Tại đám tang lác đác vài người dự, hắn khóc lóc to tới mức át cả tiếng của mục sư. Tại nghĩa trang, hắn đứng mà nước mắt nước mũi lã chã trên mặt khi quan tài được hạ xuống huyệt.

Cuốn sách về Gein của tác giả Keller.

Tội ác kinh hoàng

Sau cái chết của mẹ, Gein tiếp tục làm việc vặt, kiếm thêm thu nhập eo hẹp bằng cách cho thuê một phần đất. Hắn ta bắt đầu lui tới một quán rượu ở Pine Grove cách nhà hơn 10km do bà Mary Hogan làm chủ. Bà này là một phụ nữ trung niên mập mạp, dường như khiến hắn nhớ về hình ảnh bà mẹ. Bà Mary cũng dường như yêu quý gã độc thân cô đơn.

Không ai nghĩ đến Gein khi bà Mary biến mất ngày 8-12-1954 không dấu vết trừ vài vệt máu tại khu vực bà làm việc. Người ta cũng không bận tâm khi Gein đùa cợt: “Tôi đã chở bà ta trên xe và đưa bà về nhà”. Người ta coi đó là những lời luyên thuyên của một gã lập dị mất trí.

Tuy nhiên, 3 năm sau, một phụ nữ nữa mất tích. Lần này, có mối liên hệ trực tiếp hơn tới Gein và khiến hắn bị chính quyền chú ý. Người mất tích là bà Bernice Worden, chủ một cửa hàng bách hóa là nơi mà Gein gần đây thường xuyên lui tới, rủ rê bà ra ngoài với hắn. Gein sau đó khẳng định mình không liên quan tới cái chết của bà Bernice Worden, mặc dù không ai thông báo cho hắn ta rằng người phụ nữ đã chết.

Ed Gein bị cảnh sát còng tay.

Điều đó khiến cho giới chức địa phương có lý do để lục soát ngôi nhà trong nông trại bẩn thỉu, đổ nát của Gein. Ngôi nhà đầy gián và chuột, bốc mùi phân người. Cảnh sát trưởng Arthur Scheley, người vừa nhận nhiệm vụ chưa đầy một tháng, là người đầu tiên tới nhà của Gein – nơi trở thành hiện trường của tội ác gây rúng động khắp đất nước. Ông choáng khi thấy một xác chết không đầu, treo lủng lẳng từ trần nhà.

Tác giả Keller viết: “Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, não Schley tự động nghĩ đó là một con nai. Nhưng sau đó sự thực về thứ mà ông nhìn thấy khiến ông choáng và ông quay đầu bỏ chạy, lao vào màn đêm. Khi vừa ra khỏi căn nhà thì ông quỵ gối xuống, nô
n thốc nôn tháo trên tuyết. Ông đã tìm thấy bà Bernice Worden!”.

Tuy nhiên, khung cảnh kinh hoàng đó không phải là phát hiện kinh khủng duy nhất mà cảnh sát phải đối mặt. Một trong những sĩ quan cảnh sát nhặt một chiếc bát đựng súp thô kệch, vẫn còn dính chút đồ ăn từ bữa cuối cùng của Gein. Rồi anh nhanh chóng đặt nó xuống khi nhận ra đó là một nửa hộp sọ người. Còn có các hộp sọ khác nữa. Một số hộp sọ được treo trên cột cạnh giường của Gein để làm đồ trang trí.

Trong bếp, cảnh sát tìm thấy chiếc ghế với những dải da có màu kỳ cục. Nhìn kỹ, chiếc ghế đó đúng là được bọc bằng những dải da người. Có 4 cái ghế như vậy được tìm thấy trong căn phòng.

Ngoài ra, còn có một số đồ làm từ da người như thùng rác, chụp đèn, trống, bao đựng dao, thắt lưng, dây kéo mành… Nhưng những đồ vật trên vẫn chưa là gì so với thứ kinh khủng nhất mà Gein tạo ra: một bộ quần áo da người. Dường như Gein đã lột da một nạn nhân, đập giập và làm các đồ vật kinh dị trên.

Bộ sưu tập của Gein còn có một hộp đựng đầy mũi người và nhiều mặt nạ làm bằng mặt người chết treo trên tường. Một số bộ phận cơ thể người khác được hắn cất trong các túi và giải thích cho sự biến mất bí ẩn của bà Mary Hogan. Một trong những chiếc mặt nạ được nhận ra là bà Mary.

Mặc dù đa số khu vực trong căn nhà đều bẩn thỉu, kinh hoàng nhưng cảnh sát phát hiện được nơi duy nhất sạch sẽ và bị khóa kín: phòng ngủ của bà Augusta, nơi được Gein coi là đền thờ của bà mẹ đã chết.

Căn phòng kinh hoàng của Gein.

Số lượng bộ phận cơ thể người trong nhà của Gein cho thấy dường như hắn giết nhiều người hơn là chỉ bà Bernice Worden và Mary Hogan. Hắn đã thừa nhận tội giết hai người phụ nữ trên mặc dù nói rằng cả hai vụ đều là vô tình. Hắn khăng khăng nói rằng không giết ai khác nữa. Phần còn lại của các xác chết được hắn sưu tập theo kiểu kinh hoàng hơn. Hắn đọc các cáo phó, tìm kiếm những phụ nữ cùng độ tuổi và vóc dáng với mẹ mình rồi đào mộ họ(!?).

Lời khai này khiến cảnh sát nghi ngờ nhưng Gein đã đưa cho họ một danh sách các ngôi mộ mà hắn đã đào lên. Các ngôi mộ này hoặc là không còn thi thể hoặc là thi thể đã bị băm vằm như mô tả của Gein.

Vụ việc của Gein khiến báo chí Mỹ sục sôi. Gein trở thành cái tên được nhắc tới nhiều nhất trên khắp nước Mỹ. Hắn bị cho là bất ổn tâm thần nên không thể bị đưa ra xét xử mà bị đưa vào bệnh viện. Tài sản cá nhân của hắn bị đấu giá và căn nhà trong nông trại bị phá hủy trong một vụ phóng hỏa.

Trong viện tâm thần, Gein sống khỏe mạnh tới mức sau 10 năm ở đó, tòa án cho rằng hắn đã đủ minh mẫn để bị xét xử về tội giết bà Bernice Worden. Tòa án kết tội hắn ta nhưng phán quyết rằng hắn phải trở lại bệnh viện tâm thần hình sự. Gein chết tại đó do suy hô hấp ngày 26-7-1984 ở tuổi 78. Hắn được chôn ở Plainfield, trong một ngôi mộ không tên cạnh mẹ hắn.

Tác giả Keller viết: “Gã đồ tể Plainfield đã chết nhưng sự dã man trong các tội ác của hắn không bị lãng quên. Trong nhiều năm sau đó, hắn tiếp tục trở thành một “ông ba bị” để các bà mẹ ở Wisconsin mang ra dọa những đứa con ngỗ nghịch. Hắn còn trở thành nguyên mẫu của những nhân vật siêu kỳ dị cho nhiều tác giả và nhà làm phim. Một số ví dụ là những kẻ thủ ác trong phim “Sự im lặng của bầy cừu” hay “Tử thần vùng Texas”.

Tuy nhiên, hóa thân nổi tiếng nhất của Gein trong tiểu thuyết là Norman Bates trong tác phẩm “Psycho” của tác giả Robert Bloch và được chuyển thể thành phim kinh điển cùng tên của đạo diễn Alfred Hitchcock.

Các nhân vật như Buffalo Bill (trong “Sự im lặng của bầy cừu”), Leatherface (trong “Tử thần vùng Texas”) hay Norman Bates đều được xây dựng dựa trên Ed Gein. Tuy nhiên, tội ác của Gein ngoài đời thật vẫn kỳ quái và cực đoan hơn rất nhiều so với những nhân vật trong truyện.